Những đề xuất của Việt Nam về phương hướng, tầm nhìn nghiên cứu, bảo tồn và phát triển khu trung tâm Hoàng thành Thăng Long vừa được Ủy ban Di sản Thế giới UNESCO thông qua tại Kỳ họp thứ 46.
Chủ tịch Ủy ban Di sản Thế giới của Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên hợp quốc (UNESCO) Vishal V. Sharma ngày 24/7 đã thông qua Quyết định số 46 COM 7B.43 phê duyệt đề xuất của Việt Nam về phương hướng và tầm nhìn nghiên cứu bảo tồn và phát triển khu trung tâm Hoàng thành Thăng Long trong kỳ họp lần thứ 46 tổ chức từ ngày 21 đến 31/7 tại New York Delhi, Ấn Độ.
Ủy ban Di sản Thế giới ghi nhận và đánh giá cao thành tựu của Việt Nam trong việc thực hiện mọi cam kết kể từ khi Hoàng thành Thăng Long được công nhận là Di sản thế giới. Việc phê duyệt hồ sơ này sẽ mở đường cho việc trùng tu trục lõi, đặc biệt là không gian Điện Kính Thiên, một trong những di tích chính.
Một công trình lịch sử có giá trị lớn
Hoàng thành Thăng Long ngày nay bao gồm các công trình tọa lạc tại số 19C đường Hoàng Diệu và di tích khu khảo cổ số 18 cùng phố, quận Ba Đình, Hà Nội. Theo ghi chép, di tích được xây dựng trên vùng đất phù sa sông Hồng và phát triển thịnh vượng dưới thời các triều đại Lý (1010-1225), Trần (1226-1400) và Lê (1428-1789). Dưới thời Nguyễn (1802-1945), quần thể rộng lớn này được đổi tên thành Thành Hà Nội.
Năm 1010, vua Lý Công Uẩn (Lý Thái Tổ, 974-1028) dời đô từ Hoa Lư (nay thuộc tỉnh Ninh Bình) về Đại La (Hà Nội ngày nay). Tấm bia khắc Đại Việt sử ký toàn thư của triều Nguyễn có ghi: “ Tháng 7 năm 1010, vua Lý Công Uẩn dời đô từ Hoa Lư về Đại La. Ngay khi thuyền hoàng gia cập bến ở bến tàu Đại La, nhà vua nhìn thấy một con rồng vàng bay lên trời. Coi đây là điềm lành, ông đã đổi tên Đại La thành Thăng Long (Rồng bay).
Trong suốt thời gian tồn tại, Hoàng thành Thăng Long là trung tâm quyền lực của nhiều triều đại, đồng thời là trung tâm văn hóa, kinh tế và nghệ thuật của Hà Nội. Nó là minh chứng cho lịch sử và văn hóa của người Việt cổ ở đồng bằng sông Hồng. Nhờ nhiều cuộc khai quật khảo cổ, các chuyên gia đã phát hiện ra bằng chứng về vị trí trung tâm của nó. Địa điểm này là trung tâm chính trị của các triều đại, đồng thời cũng là trung tâm văn hóa và kinh tế của thủ đô. Vào ngày 31 tháng 7 năm 2010, khu vực trung tâm có diện tích khoảng 20 ha đã được đưa vào Danh sách Di sản Thế giới của UNESCO.
Cam kết của Việt Nam được đánh giá cao
Ghi nhận tầm quan trọng đặc biệt của hồ sơ này đối với định hướng, tầm nhìn nghiên cứu, bảo tồn và phát triển khu vực trung tâm của Khu di tích, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Hà Kim Ngọc, Chủ tịch Ủy ban Quốc gia UNESCO Việt Nam, nhấn mạnh tất cả các thành viên của Trung tâm Di sản Thế giới đánh giá cao tinh thần tự nguyện, nghiêm túc và trách nhiệm của Việt Nam trong quá trình hợp tác với Trung tâm và Hội đồng Quốc tế về Di tích và Di chỉ Quốc tế (ICOMOS) nhằm thực hiện mong muốn của nhân dân Việt Nam trên cơ sở tuân thủ các quy định của Công ước Di sản Thế giới, các cam kết của đất nước và tiếp tục phát huy giá trị nổi bật toàn cầu của di sản.
Tham gia cuộc họp, Phó Chủ tịch UBND TP Hà Nội Vũ Thị Thu Hà cho biết những kết quả đạt được tại cuộc họp đánh dấu tình hữu nghị, phối hợp chặt chẽ giữa Ủy ban Quốc gia UNESCO Việt Nam, Bộ Ngoại giao và Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Đồng thời, ghi nhận những đóng góp của các nhà khoa học Việt Nam và nước ngoài trong quá trình xây dựng, đệ trình và bảo vệ hồ sơ này cũng như xin ý kiến tư vấn của các cơ quan liên quan của UNESCO là Trung tâm Nghiên cứu Di sản Thế giới và ICOMOS.
Giám đốc Trung tâm Di sản Thế giới UNESCO Lazare Eloundou Assomo cho biết, hồ sơ này rất quan trọng không chỉ đối với Việt Nam mà còn đối với thế giới vì nó còn đề cập đến những vấn đề mới liên quan đến phát triển di sản.
Ông coi đây là mô hình hợp tác của một quốc gia thành viên với UNESCO và cơ quan cố vấn, đồng thời cũng là một ví dụ về bảo tồn di sản thế giới.
Trong phiên họp thứ 46 , Ủy ban Di sản Thế giới đã xem xét 27 hồ sơ di sản mới và 124 hồ sơ nhằm bảo tồn và phát huy các giá trị di sản.
TLH
